Hoa Xoan Mùa Thương Khó (Thơ Lê Đình Bảng)
HOA XOAN MÙA THƯƠNG KHÓ
(Lê Đình Bảng)
Em có nhớ, từ lễ tro, ra tết
Từ Giêng, Hai trong cái rét nàng Bân
Nắng ngọt ngào từ hơi ấm trong chăn
Quê nhà ta cũng vào mùa thương khó
Và khi ấy, dọc đường hoa xoan nở
Ôi, loài hoa chịu phép rửa muộn màng
Như kẻ trộm vừa được phúc ăn năn
Đến tắm mát ở đầu nguồn Cứu Rỗi.
Những tuần chay, mình xếp hàng xưng tội
Lòng bâng khuâng nghe chim hót ngoài vườn
Có phải vì còn lưu luyến tơ vương
Những rơi rớt của vàng hương xưa cũ
Em theo mẹ vừa ngang qua nhà xứ
Tôi chen vô, lên bốc nẻ, hôn chân
Mùi hoa xoan hay áo mới nồng nàn
Cứ e ấp, sợ người ta nom thấy
Ở nhà quê, buổi đầu đời như vậy
Trước chưa nên, sau cũng vận vào người
Mấy ai ngờ, chung lứa, chẳng chung đôi
Mới chớm quen nhau, đã đầy nước mắt
Tôi lên phố, còn em đi chạy giặc
Người một phương, chả biết đến bao giờ
Chuyện thật buồn, vào buổi sớm tinh mơ
Em gục chết, khi mới vừa xong lễ
Viên đạn bắn vào trái tim, mẹ kể
Em còn kêu tên cực trọng Giê-su
Nghe đồn rằng ở cánh cổng dòng tu
Ngay đêm ấy Em hóa thành con bướm
Tôi thảng thốt, được tin Em quá muộn
Thời buổi binh đao, đường đất đi về
Cứ cầm bằng, mình đôi ngả, đôi quê
Ai cũng qua cầu sinh ly tử biệt
Mà kỷ niệm sẽ theo ta đến chết
Như hồn ma bóng quế rất hư huyền
Em vẫn là con bướm trắng đêm đêm
Nơi ký ức một chuyện tình đã mất
Tôi còn nhớ, lúc Em lên dâng hạt
Sao lời kinh như mật rót vào hồn
Giá mà mình vừa tuổi lớn tuổi khôn
Đâu đến nỗi phải chân trời góc bể
Sau cánh cửa, mắt mẹ buồn ngấn lệ
Chuyện hoa xoan mùa thương khó ngày xưa.
Lê Đình Bảng (Lạc an, 1963)
Copyright @ 2013 Giáo Dân Tân Thái Sơn
Mọi ý kiến đóng góp và bài viết xin vui lòng gửi qua Email: Canhtanthaison@gmail.com